Thứ Năm, 25 tháng 10, 2018

Ôi mẹ ơi


81=ÔI MẸ ƠI

Ôi mẹ ơi, con khổ quá chừng!
Đôi mắt sáng nhưng mẹ biết không
Chẳng có người đ mà trao ánh mắt.

Ôi mẹ ơi, mẹ ơi, con khổ lắm!
Đôi tay trắng mà  tay không âu yếm
Không có ai mà ve vuốt mẹ ơi.

Ôi mẹ ơi, mẹ biết không, mẹ ơi
Đôi chân nhẹ nhàng nhưng chẳng có ai
Con biết nhảy cùng với ai hả mẹ?
[1859]

81= Ой маю, маю я оченята...

Ой маю, маю я оченята...
Нікого, матінко, та оглядати,
Нікого, серденько, та оглядати!

Ой маю, маю і рученята...
Нікого, матінко, та обнімати,
Нікого, серденько, та обнімати!

Ой маю, маю і ноженята,
Та ні з ким, матінко, потанцювати,
Та ні з ким, серденько, потанцювати!
10 іюня [1859], Пирятин


82=GỬI EM GÁI

Tôi đi qua những khu làng xơ xác
Nghèo đói, không vui bên sông Đnhép
Và nghĩ suy: biết tìm nơi nào
Chốn nương thân, và vì sao cơ cực?
Và tôi nhìn thấy trong một giấc mơ
Đứng trong khu vườn có đầy hoa
Đẹp xinh tựa hò như thiếu nữ
Trên gò đất cao một mái nhà.
Và sông Đnhép bao thân thuộc
Dòng sông ánh lên, sông đầy nước
Và tôi nhìn thấy trong khu vườn
Đang đứng bên cây anh đào tươi xanh
Người em gái của tôi, người em ruột
Ơi người em gái nhiều đau thương
Em dường như ở chốn thiên đường
Và từ dòng sông mênh mang Đnhép
Em hình dung ra một con thuyền
Con thuyền nhỏ đang bơi trên dòng nước
Dòng sông rộng mênh mang, sông Đnhép
“Ôi anh trai, niềm hạnh phúc của em”
Nhưng giấc mơ bỗng đứt quãng, và em
Vẫn làm tạp dịch, anh vẫn cực hình!
Và ta vẫn đi con đường khó nhọc
Con đương gian nan có tự ngày xanh
Thôi thì ta đành cầu Chúa nghe em
Mong Ngài giúp anh em mình sống được.
[1859]
____
*Bài thơ này về người em gái Yaryna Hryhorivna Boiko (Shevchenko) (1816–1865) lấy chồng là Fyodor Kondratievich Boiko (1811–1850).

82= Сестрі

Минаючи убогі села
Понаддніпрянські невеселі,
Я думав: «Де ж я прихилюсь?
І де подінуся на світі?»
І сниться сон мені: дивлюсь,
В садочку, квітами повита,
На пригорі собі стоїть,
Неначе дівчина, хатина,
Дніпро геть-геть собі розкинувсь!
Сіяє батько та горить!
Дивлюсь, у темному садочку,
Під вишнею у холодочку,
Моя єдиная сестра!
Многострадалиця святая!
Неначе в раї, спочиває
Та з-за широкого Дніпра
Мене, небога, виглядає.
І їй здається — виринає
З-за хвилі човен, доплива...
І в хвилі човен порина.
«Мій братику! моя ти доле!»
І ми прокинулися. Ти...
На панщині, а я в неволі!..
Отак нам довелося йти
Ще змалечку колючу ниву!
Молися, сестро! будем живі,
То бог поможе перейти.
20 іюля [1859], Черкаси
  

83=TÔI DẠI DỘT

Tôi dại dột và tôi từng suy nghĩ
Tôi nghĩ rằng: “Thật khổ cho thân tôi
Biết làm sao sống được trên đời
Đ khen mọi người và ca tụng Chúa
Giờ tôi vật vã trong bùn thối
Trong gian nan, đau đớn mãi không thôi
Khi ra đi – dấu vết cho cuộc đời
Không để lại trên mặt đất đau khổ”.
Ôi dắng cay, khổ đau như vậy đó
Tự mình tôi, không biết trốn vào đâu
Vì Phi-la-tô đóng đinh khắp nơi
Và thiêu đốt con người trên đống lửa.
[1859]

83= Колись дурною головою

Колись дурною головою
Я думав: «Горенько зо мною!
Як доведеться в світі жить?
Людей і господа хвалить?
В багні колодою гнилою
Валятись, старітися, гнить.
Умерти й сліду не покинуть
На обікраденій землі...
О горе! горенько мені!
І де я в світі заховаюсь?
Щодень пілати розпинають,
Морозять, шкварять на огні!»
21 іюля [1859], Черкаси


84=MÔ PHỎNG THƠ EDUARD SOVA

Đ tặng cho em đó
Anh trồng bên ngôi nhà
Cây táo và cây lê
Đ cho em sẽ nhớ.

Trời sẽ cho em
Sẽ ngơi nghỉ nghe em
Dưới bóng lá bóng cành
Cùng với bầy trẻ nhỏ.

Bàn tay anh hái quả
Phát cho lũ trẻ con
Và với em yêu thương
Chuyện trò trong lặng lẽ:

Nhớ không em ngày ấy
Anh trồng giữa mùa xuân
Giờ hạnh phúc bên em!
Và em đây cũng vậy!
[1859]

84= Подражаніє Едуарду Сові

Посажу коло хатини
На вспомин дружині
І яблуньку і грушеньку,
На вспомин єдиній!

Бог дасть, виростуть. Дружина
Під древами тими
Сяде собі в холодочку
З дітками малими.

А я буду груші рвати,
Діткам подавати...
З дружиною єдиною
Тихо розмовляти.

— Тойді, серце, як бралися,
Сі дрéва садив я...
Щасливий я! — І я, друже,
З тобою щаслива!
19 ноября [1859], С.-Петербург




Tôi mơ thấy dưới ngọn đồi


78=TÔI MƠ THẤY DƯỚI NGỌN ĐỒI CON

Tôi mơ thấy dưới ngọn đồi con
Có một mái nhà tranh màu xám
Đứng giữa những cây liễu cúi mình
Thấy một cụ già tóc bạc trắng
Đang đùa vui với lũ trẻ con
Những đứa bé tóc xoăn, cụ âu yếm
Những đứa cháu ruột của mình.
Tôi mơ thấy một bà mẹ ung dung
Bước ra khỏi nhà mỉm cười hạnh phúc
Hôn lũ trẻ con, ông già tóc bạc
Mẹ hôn tất cả ba lần.
Mẹ chăm đứa bé, mẹ cho nó ăn
Rồi ru ngủ. Còn ông già ngồi đó
Ông mỉm cười, thốt lên trong lặng lẽ:
Thế tai họa và bất hạnh nơi nào
Những kẻ thù và đau khổ đâu?”

Và ông già đọc lên nghe rất khẽ
Những lời cầu nguyện, Cha của chúng con
Ánh mặt trời xuyên qua rặng liễu nhỏ
Rồi chìm trong lặng lẽ. Buổi hoàng hôn
Tất cả lặng im. Ông già cầu Chúa
Ông thấy vui trong lòng và đi ngủ.
[1850]

78= І досі сниться: під горою

І досі сниться: під горою
Меж вербами та над водою
Біленька хаточка. Сидить
Неначе й досі сивий дід
Коло хатиночки і бавить
Хорошеє та кучеряве
Своє маленькеє внуча.
І досі сниться, вийшла з хати
Веселая, сміючись, мати,
Цілує діда і дитя
Аж тричі весело цілує,
Прийма на руки, і годує,
І спать несе. А дід сидить
І усміхається, і стиха
Промовить нишком: — Де ж те лихо?
Печалі тії, вороги?

І нищечком старий читає,
Перехрестившись, Отче наш.
Крізь верби сонечко сіяє
І тихо гасне. День погас
І все почило. Сивий в хату
Й собі пішов опочивати.
[Перша  половина  1850, Оренбург]
  

79=GỬI MARKO VOVCHOK
Kỷ niệm ngày 17 tháng 2 năm 1859

Tôi vừa miền Ural chưa lâu lắm
Tôi lang thang và cầu nguyện Chúa Trời
Để không mất đi chân lý của tôi
Và để những lời của tôi không chết
Tôi nài xin. Và Ngài gửi cho tôi
Một nhà tiên tri dịu dàng thắm thiết
Người sẽ tố cáo, vạch trần tội ác
Ôi, người là nguồn ánh sáng của tôi
Là ánh bình minh thần thánh rạng ngời
Và người đối với tôi là sức trẻ
Hãy cháy lên, ánh sáng kia hãy tỏa
Hãy động viên con tim tội nghiệp này
Con tim đau đớn… tôi sẽ hồi ngay
Và tôi sẽ gọi về bao ý nghĩ
Từ cõi chết trở về nơi trần thế.
Ôi, ý chí tự do, số kiếp tự do
Hỡi nhà tiên tri, nguồn sáng chói lòa
Tôi gọi tên người bằng bao ý nghĩ.
[1859]

79= Марку Вовчку
На пам'ять 24 генваря 1859

Недавно я поза Уралом
Блукав і господа благав,
Щоб наша правда не пропала,
Щоб наше слово не вмирало;

І виблагав. Господь послав
Тебе нам, кроткого пророка
І обличителя жестоких
Людей неситих. Світе мій!
Моя ти зоренько святая!
Моя ти сило молодая!
Світи на мене, і огрій,
І оживи моє побите
Убоге серце, неукрите,
Голоднеє. І оживу,
І думу вольную на волю
Із домовини воззову.
І думу вольную... О доле!
Пророче наш! Моя ти доне!
Твоєю думу назову.
1859, февраля 17, СПб


80=NHỮNG BÔNG HOA KHOE SẮC

Tặng Fyodor Ivanovich
Kỷ niệm ngày 22 tháng 9 năm 1859.

trên đồi những bông hoa khoe sắc
Dưới thung lũng có một chàng Cô-dắc
Chàng lang thang và suy nghĩ một điều:
Biết đi tìm ở đâu ra hạnh phúc?

Trong quán rượu với những người giàu có
Với những người buôn đi trên đồng cỏ
Hay giữa mênh mông đồng rộng thênh thang
Để trò chuyện đôi điều cùng ngọn gió?

Không phải thế đâu, người anh em ạ
Mà ở cô gái, trong nhà xa lạ
Ở trong khăn tắm hoặc trong khăn tay
Được cất trong một chiếc rương mới lạ.
[1859]

80= Ой по горі роман цвіте

Федору Івановичу Черненку.
На пам’ять 22 сентября 1859 року

Ой по горі роман цвіте,
Долиною козак іде
Та у журби питається,
Де та доля пишається?

Чи то в шинках з багачами?
Чи то в степах з чумаками?
Чи то в полі на роздоллі
З вітром віється по волі? —

Не там, не там, друже-брате,
У дівчини в чужій хаті,
У рушничку та в хустині
Захована в новій скрині.
Лихвин, 7 іюня [1859]


Ta hát với nhau


75=TA HÁT VỚI NHAU

Ta hát với nhau rồi sau đấy giã từ
Không nước mắt, không nói lời giã biệt
Liệu ta còn gặp lại nhau không biết
Đ cùng nhau ta lại hát như xưa?

Có thể gặp lại nhau, nhưng đến bao giờ?
Và đâu? Bài hát gì sẽ hát
Không đây, và tất nhiên, bài hát khác
Chẳng phải bài đã từng hát ngày xưa!

Cuộc sống đây đầy nỗi âu lo
Nên đây những bài vui không hát
Nhưng dù sao những ngày ta có được
chốn này đã buồn nhớ cùng nhau.

Ta nhớ về vùng đất chẳng u sầu
Sông Đnhép oai hùng, những ngọn đồi vạm vỡ
Và cả những khổ đau thời tuổi trẻ
Và thiên đường tội lỗi tháng ngày xanh!
[1850]

75= Ми заспівали, розійшлись

Ми заспівали, розійшлись,
Без сльоз і без розмови,
Чи зійдемося ж знову?
Чи заспіваємо коли?

А може, й те... Та де? Якими?
І заспіваємо яку?
Не тут і, певне, не такими!
І заспіваєм не таку!

І тут невесело співали,
Бо й тут невесело було,
Та все-таки якось жилось,
Принаймні вкупі сумували,

Згадавши той веселий край,
І Дніпр той дужий, крутогорий,
І молодеє теє горе!..
І молодий той грішний рай!
[Перша половина 1850, Оренбург]
  

76=LỬA TRẠI CHÁY BỪNG

Lửa trại cháy bừng, tiếng nhạc vang lên
Dàn nhạc dường như tru lên, nức nở
Trong đôi mắt của biết bao bạn trẻ
Bừng sáng lên thứ ánh sáng kim cương.

Bừng sáng lên những hy vọng vàng son
Trong những đôi mắt vui kia – là bởi
Những đôi mắt trẻ trung, không lầm lỗi
Họ cười vang, họ trò chuyện râm ran.

Họ nhảy múa. Chỉ tôi đứng một mình
Mắt ngó quanh, dòng nước mắt tuôn chảy
Tôi khóc vì điều chi, vì ai vậy?
Có thể là tôi cảm thấy tiếc thương
Như một ngày mưa, như một ngày buồn
Thời tuổi trẻ của tôi không còn nữa.
[1850]

76= Огні горять, музи́ка грає

Огні горять, музи́ка грає,
Музи́ка плаче, завиває;
Алмазом добрим, дорогим
Сіяють очі молодії;

Витає радость і надія
В очах веселих, любо їм,
Очам негрішним, молодим.
І всі регочуться, сміються,

І всі танцюють. Тілько я,
Неначе заклятий, дивлюся
І нишком плачу, плачу я.
Чого ж я плачу? Мабуть, шкода,
Що без пригоди, мов негода,
Минула молодость моя.
[Перша  половина  1850. Оренбург]


77=RÕ THẬT ĐIỀU QUỈ THA MA BẮT

Rõ thật điều quỉ tha ma bắt
Tôi phí bao giấy mực, bao tháng ngày
Và nhiều khi tôi một mình ngồi khóc
Có biết còn cách nào khác được đâu.

Không chỉ nguyên nhân nhân sinh quan
Mà tôi khóc như ông già đầu bạc
Uống rượu say rồi tuôn dòng nước mắt
Rằng sống cô đơn giữa trần gian.
[1850]

77= На батька бісового я трачу

На батька бісового я трачу
І дні, і пера, і папір!
А іноді то ще й заплачу,
Таки аж надто. Не на мир

І на діла його дивившись,
А так, мов іноді упившись
Дідусь сивесенький, рида, —
Того, бачте, що сирота.
[Перша  полонина  1850, Оренбург]