Thứ Tư, 14 tháng 6, 2017

Thơ T. Shevchenko Song Ngữ


9=GỬI N. MARKEVICH

Hỡi con đại bàng xám của tôi ơi
Cây đàn banu-ra thân mến!
Anh có đôi cánh đ mà bay
Anh có thời gian và sức mạnh.
Xin anh hãy bay về Ukraina
Nơi người ta đợi chờ anh và yêu mến
Tôi ao ước được theo anh về
Nhưng mà có ai chào đón?
Tôi cô đơn ở nơi này
Và ở Ukraina cũng thế
Tôi là một kẻ mồ côi
Như ở nơi xứ lạ.
Con tim cô đơn than thở
Tôi cô đơn… mà Ukraina quê hương
Thảo nguyên rộng mênh mông!
Ở đó ngọn gió trên đồng
Như với người thân trò chuyện
Ở đó tự do trên đồng rộng
Ở đó có biển xanh
Ca tụng Chúa và biển rì rầm
Xua đi buồn khổ
Ở đó những ngôi mộ cổ
Chuyện trò với cơn gió ngang tàng
Cơn gió trên thảo nguyên
Mang những lời buồn bã:
“Một thời oanh liệt đã qua
Không còn quay về nữa…”
Giá được nghe và bay như gió
Giá mà tôi được khóc cùng
Chỉ tiếc một điều rằng phận số
Bắt tôi sống giữa những người dưng.
[1840]

9=Н. Маркевичу  

Бандуристе, орле сизий! 
Добре тобі, брате: 
Маєш крила, маєш силу, 
Є коли літати. 
Тепер летиш в Україну — 
Тебе виглядають. 
Полетів би за тобою, 
Та хто привітає. 
Я й тут чужий, одинокий, 
І на Україні 
Я сирота, мій голубе, 
Як і на чужині. 
Чого ж серце б'ється, рветься? 
Я там одинокий. 
Одинокий... а Украйна! 
А степи широкі! 
Там повіє буйнесенький, 
Як брат, заговорить; 
Там в широкім полі воля; 
Там синєє море 
Виграває, хвалить бога, 
Тугу розганяє; 
Там могили з буйним вітром 
В степу розмовляють, 
Розмовляють сумуючи, 
Отака їх мова: 
«Було колись — минулося, 
Не вернеться знову». 
Полетів би, послухав би, 
Заплакав би з ними...
Та ба, доля приборкала 
Меж людьми чужими.

С.-Петербург, 9 мая 1840


10=NHỚ STERNBERG

Đi về chốn xa xôi
Ngắm nhìn bao nhiêu thứ
Nhìn mãi rồi buồn nhớ
Anh hãy nhớ về tôi.
1840
_____
*Vasily Ivanovich Sternberg (1818-1845) – họa sĩ, bạn thân của Taras Shevchenko thời học Học viện Mỹ thuật.

 10=На незабудь Штернбергови

Поїдеш далеко,
Побачиш багато;
Задивишся, зажуришся, —
Згадай мене, брате!
[S. Petersburg 1840]


11=HÃY NGỦ ĐI TIM ƠI

Có điều gì nặng nề, đau đớn thế?
Để con tim nức nở muốn kêu lên.

Thôi đi tim, mi đừng như con trẻ

Điều gì làm mi lo lắng không yên?

Mi đói, rét hay là mi muốn ngủ?
Hãy ngủ đi, im lặng đến muôn đời!
Thôi cứ hãy mặc con người ác quỉ
Nhắm mắt vào và hãy ngủ tim ơi!
13-11-1844

11=Чого мені тяжко, чого мені нудно

Чого мені тяжко, чого мені нудно, 
Чого серце плаче, ридає, кричить, 
Мов дитя голодне? Серце моє трудне, 
Чого ти бажаєш, що в тебе болить?

Чи пити, чи їсти, чи спатоньки хочеш? 
Засни, моє серце, навіки засни, 
Невкрите, розбите,— а люд навісний 
Нехай скаженіє... Закрий, серце, очі.


13 ноября 1844, СПБ


12=GỬI GÔ-GÔN

Một ý nghĩ trước, một theo sau
Một thắt trong tim, một khổ đau
Một đang khóc thầm trong hờn giận
Giữa trái tim này - trời thấy đâu!

Nỗi lòng biết ngỏ cùng ai
Biết tìm đâu thấy
Người hiểu và thân ái
Với những dòng này?

Tất cả đều mù, tất cả điếc
Tất cả gục xuống dưới xiềng gông
Bạn cười còn tôi khóc
Hỡi người bạn lớn
Nước mắt có ích gì không?

Chỉ cây cỏ tầm thường
Mới không nghe tiếng khóc
Của quê hương.
Người cha già không giết
Đứa con yêu của mình
Vì tự do, vì danh dự, vinh quang
Của Ukraina yêu dấu.

Không giết mà nuôi
Nuôi Sa hoàng, nuôi cuộc chiến
Rồi gửi đến mà nói rằng
Đây là sự đóng góp của chúng tôi
Cống vật cho ngôi vàng
Dâng cho người ngoại quốc...
Thì biết làm sao được bây giờ
Tôi và bạn sẽ cười và khóc.
30-12-1844

12=Гоголю

За думою дума роєм вилітає, 
Одна давить серце, друга роздирає, 
А третяя тихо, тихесенько плаче 
У самому серці, може, й бог не побачить.

Кому ж її покажу я, 
І хто тую мову 
Привітає, угадає 
Великеє слово?

Всі оглухли – похилились 
В кайданах… байдуже… 
Ти смієшся, а я плачу, 
Великий мій друже. 
А що вродить з того плачу?

Богилова, брате... 
Не заревуть в Україні 
Вольнії гармати. 
Не заріже батько сина, 
Своєї дитини, 
За честь, славу, за братерство, 
За волю Вкраїни.

Не заріже – викохає 
Та й продасть і різницю 
Москалеві. Це б то, бачиш, 
Лепта удовиці 
Престолові-отечеству 
Та німоті плата. 
Нехай, брате. А ми будем 
Сміяться та плакать.


30 декабря 1844,  С.-Петербург


13=ĐỪNG GHEN CHI NGƯỜI GIÀU

Đừng ghen chi người giàu
Người giàu không biết đến
Tình yêu hay lòng kính trọng
Người giàu chỉ mua chúng mà thôi.

Cũng đừng ghen chi kẻ mạnh
Kẻ đó áp bức mọi người
Đừng ghen chi kẻ vinh quang ngời ngời
Bởi chính kẻ này rất biết
Yêu hắn chẳng có ai
Nhưng niềm vinh quang khó nhọc
Hắn giành được bằng nước mắt
Chỉ mua vui cho thiên hạ mà thôi.

Những người trẻ tuổi gặp nhau
Rồi yêu nhau, không bàn cãi
Ngỡ thiên đường nhưng nhìn vào sẽ thấy
Đang cựa mình nỗi khổ đau...
Hãy đừng ghen với một người nào
Mà hãy nhìn ra thế giới:
Trên mặt đất chẳng có thiên đường
Và cả trên trời cũng vậy!
4-10-1845

13= Не завидуй багатому 

Не завидуй багатому: 
Багатий не знає 
Ні приязні, ні любові — 
Він все те наймає.

Не завидуй могучому, 
Бо той заставляє. 
Не завидуй і славному: 
Славний добре знає, 
Що не його люди люблять, 
А ту тяжку славу, 
Що він тяжкими сльозами
Вилив на забаву.

А молоді як зійдуться, 
Та любо, та тихо,
Як у раї,— а дивишся:
Ворушиться лихо. 
Не завидуй же нікому,
Дивись кругом себе: 
Нема раю на всій землі, 
Та нема й на небі.

4 октября 1845, Миргород



14=BỨC THƯ GỬI NHỮNG ĐỒNG BÀO

CỦA TÔI, NHỮNG NGƯỜI ĐÃ CHẾT, NHỮNG NGƯỜI ĐANG SỐNG VÀ NHỮNG NGƯỜI CHƯA SINH RA TRÊN ĐẤT UKRAINA CŨNG  NHƯ 

Ở NƯỚC NGOÀI


Ai nói rằng: “Ta yêu Đức Chúa Trời,
mà lại ghét anh em mình thì kẻ đó nói dối".
(Tân Ước_Thư thứ nhất của Giăng: 4-20)
  
(Trích)
Đêm dần buông
Trời tranh tối, tranh sáng
Mọi người sau công việc nhọc nhằn
Tất cả đều thiếp ngủ.
Chỉ mình tôi ngồi khóc như người nguyền rủa
Đêm cũng như ngày
Chốn ngã ba đông người
Nhưng không ai nhìn thấy
Nước mắt của tôi
Họ không nghe, không biết
Rằng người ta bán đứng sự thật
Đem xiềng gông đổi lấy xiềng gông

Người ta cười chế nhạo trời xanh
Người ta đặt ách áp bức
Gây nên những đau thương tang tóc
Và gieo rắc tai hoạ cho con người
Điều gì sẽ xảy ra? Xin chờ đó
Rồi các anh sẽ thấy ngay thôi!

Xin hãy nhớ ra, hãy hồi tỉnh lại
Những con người ngây dại mất trí khôn!
Hãy nhìn về chốn thiên đường
Nhìn về Ukraina quê mẹ
Hãy yêu Người bằng trái tim chân thật
Dù quê hương chỉ là đống tro tàn!
Hãy đứng dậy, hãy vứt bỏ xiềng gông
Hỡi những người anh em đang đâu đó
Chốn quê người xin đừng tìm gì cả
Mà tìm chẳng thấy đâu
Cả bầu trời ở trên đầu
Hay dưới cánh đồng xứ khác
Chỉ trong nhà mình - có sự thật
Và sức mạnh, ý chí, tự do.

Không ở đâu còn có Ukraina
Không ở đâu có sông Đnhép khác
Thế mà các anh cứ hướng về phương xa
Để tìm kiếm cho mình niềm hạnh phúc.
Hạnh phúc thánh thần là tự do, tự do!
Và tình đoàn kết anh em! Nếu tìm thấy
Hãy mang nó từ phương xa
Hãy đem về Ukraina.
Những lời to tát ở đây không thiếu
Tất cả đều ở đây.
Còn các anh nói với mọi người
Rằng trời sinh các anh ra chẳng để làm gì cả
Để các anh không nghe theo điều dối trá
Hãy nhớ rằng cha ông ra sao thì các anh 
cũng sẽ thế mà thôi.

......................................................
………………………………..
………………………………..


Phải thấu hiểu vinh quang của tổ tiên
Của cha anh
Và đừng tự dối mình
Hãy học hỏi và hãy đọc
Hãy biết học cái hay người khác
Và nhận biết cái của mình
Mẹ của mình ai bỏ quên
Thì người đó bị ông trời trừng trị
Và những đứa con người đó
Sẽ không cho người đó bước vào nhà
Những người lạ cũng tránh xa.
Người nào ác độc
Sẽ không tìm thấy trên mặt đất
Nhà cửa và sự chào mời
Thật đau đớn cho tôi
Chỉ đi nhớ về những ngày buồn tủi
Và đau khổ của cha ông
Tôi biết làm sao để quên?
Dù tôi muốn quên khuấy
Một nửa cuộc đời
Vinh quang là thế đấy
Vinh quang Ukraina của tôi.
Các anh hãy đọc xem
Để không ngủ mà mơ thấy tất tần tật

Những điều không sự thật
Và để những nấm mồ
Được mở ra trước mắt.
Để các anh hỏi những người khốn khổ:
Ai, ở đâu và họ chết vì sao?
Hãy coi những người anh em thiểu số
Như anh em ruột thịt của mình
Hãy để cho người mẹ của các anh
Được mỉm cười lần đầu tiên trong thế kỉ!
Để mẹ ôm những đứa con của mẹ
Bằng cánh tay chắc nịch của mình
Và mẹ hôn những đứa con
Bằng đôi môi tự do và độc lập
Để quên đi điều khổ nhục
Từ nhiều thế kỉ đã xa
Cho sống dậy niềm vinh quang khác
Vinh quang của Ukraina
Và để cho ánh sáng
Lặng lẽ chiếu khắp nơi
Hãy ôm nhau, hỡi những người anh em của tôi ơi
Tôi van xin và tôi cầu khẩn!
14-12-1845


14=І мертвим, і живим, 
і ненарожденним землякам моїм 
в Украйні і не в Украйні 
моє дружнєє посланіє

Аще кто речет, яко люблю бога, 
а брата своего ненавидит, 
ложь есть.

Соборно[е] послание Иоанна. Глава 4, с.20

І смеркає, і світає, 
День божий минає, 
І знову люд потомлений 
І все спочиває. 
Тілько я, мов окаянний, 
І день і ніч плачу 
На розпуттях велелюдних, 
І ніхто не бачить, 
І не бачить, і не знає 
Оглухли, не чують; 
Кайданами міняються, 
Правдою торгують.

І господа зневажають, 
Людей запрягають 
В тяжкі ярма. Орють лихо, 
Лихом засівають, 
А що вродить? побачите, 
Які будуть жнива!

Схамениться, недолюди, 
Діти юродиві! 
Подивиться на рай тихий,
На свою країну, 
Полюбіте щирим серцем
Велику руїну, 
Розкуйтеся, братайтеся! 

У чужому краю 
Не шукайте, не питайте 
Того, що немає 
І на небі, а не тілько 
На чужому полі. 
В своїй хаті своя й правда,
І сила, і воля.

Нема на світі України, 
Немає другого Дніпра, 
А ви претеся на чужину 
Шукати доброго добра, 
Добра святого. Волі! волі! 
Братерства братнього! Найшли, 
Несли, несли з чужого поля 
І в Україну принесли 
Великих слов велику силу 
Та й більш нічого. Кричите, 
Що бог вас создав не на те, 
Щоб ви неправді поклонились!.. 
І хилитесь, як і хилились! 
. ………………………..

…………………………

…………………………



Живу славу дідів своїх 
І батьків лукавих. 
Не дуріте самі себе, 
Учітесь, читайте, 
І чужому научайтесь, 
Й свого не цурайтесь. 
Бо хто матір забуває, 
Того бог карає, 
Того діти цураються, 
В хату не пускають. 
Чужі люди проганяють, 
І немає злому 
На всій землі безконечній 
Веселого дому. 
Я ридаю, як згадаю 

Діла незабуті 
Дідів наших. Тіжкі діла! 
Якби їх забути, 
Я оддав би веселого 
Віку половину. 
Отака-то наша слава, 
Слава України. 
Отак і ви прочитай[те], 
Щоб не сонним снились 

Всі неправди, щоб розкрились 
Високі могили 
Перед вашими очима, 
Щоб ви розпитали 
Мучеників, кого, коли, 
За що розпинали! 
Обніміте ж, брати мої,
Найменшого брата – 
Нехай мати усміхнеться,
Заплакана мати. 
Благословіть дітей своїх 
Твердими руками 
І діточок поцілує 
Вольними устами. 
І забудеться срамотня 
Давняя година, 
І оживе добра слава, 
Слава України, 
І світ ясний, невечерній 
Тихо засіяє… 
Обніміться ж, брати мої, 
Молю вас, благаю!

14 декабря 1845, Вьюнища

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét