Thứ Tư, 24 tháng 10, 2018

Gửi Mariana bé bỏng


21=GỬI MARIANA BÉ BỎNG

Hãy lớn lên con chim nhỏ thơ ngây
Bông hoa anh túc chưa nở
Hãy nở ra trong một ngày
Con tim chưa tan vỡ.

Khi người ta chưa đến
Thung lũng lặng yên
Còn khi người ta đến
Họ sẽ giết chết em.

Chẳng tháng năm tuổi trẻ
Với sắc đẹp tuyệt vời
Chẳng đôi mắt màu cánh gián
Nước mắt đầy vơi.

Chẳng trái tim thiếu nữ
Thuỳ mị, dịu hiền
Đều không cứu em khỏi
Những ánh mắt cuồng điên.

Người ta sẽ giết em
Ném em xuống vực
Và em sẽ chết
Chỉ biết nguyền rủa ông trời.

Đừng đẹp xinh bông hoa nhỏ của tôi
Bông hoa bên ngoài chưa nở
Hãy tàn úa cho nhanh, trong một ngày
Con tim còn chưa tan vỡ.
20-12-1845

21= Маленькій Мар'яні

Рости, рости, моя пташко,
Мій маковий цвіте,
Розвивайся, поки твоє
Серце не розбите,

Поки люди не дознали
Тихої долини,
Дознаються – пограються,
Засушать та й кинуть.

Ані літа молодії,
Повиті красою,
Ні карії оченята,
Умиті сльозою,

Ані серце твоє тихе,
Добреє дівоче
Не заступить, не закриє
Неситії очі.

Найдуть злії та й окрадуть
І тебе, убогу,
Кинуть в пекло… Замучишся
І прокленеш бога.

Не цвіти ж, мій цвіте новий,
Нерозвитий цвіте,
Зов'янь тихо, поки твоє
Серце не розбите.
20 декабря 1845, Вьюнища
  

22=NGÀY TRÔI ĐI

Ngày trôi đi, đêm cũng trôi đi
Mùa hè đi qua. Lá vàng xào xạc
Những đôi mắt đã khép
Cả con tim và suy nghĩ ngủ yên
Tất cả ngủ yên...
Tôi không biết được mình đang sống
Hay là đang vất vưởng
Vì tôi không khóc mà cũng chẳng cười.

Ngươi đâu, số phận của tôi?
Tôi buồn về ngươi đấy!
Nếu tốt lành trời tiếc chẳng cho
Xin hãy cho tôi đen đủi vậy!
Nhưng đừng cho ngủ người đang đi
Ngủ rồi không thức dậy
Và như khúc gỗ mục ven đường
Vứt đầy khắp mọi lối
Hãy cho tôi được sống bằng tất cả trái tim
Đ yêu thương con người
Và đừng đ cho thù hận
Thiêu trụi thế giới này.

Thật khủng khiếp khi sống lắt lay
Rồi chết trong tù hãm
Nhưng thật vô cùng khiếp đảm
Ngủ quên trong ý chí
Rồi chết đi mà không đ
Chút dấu vết cho đời
Và những người đã sống
Đã không tìm ra câu trả lời!
Ngươi đâu, số phận của tôi?
Tôi buồn về ngươi đấy!
Nếu tốt lành trời tiếc chẳng cho
Xin hãy cho tôi đen đủi vậy!
21-12-1845

22=Минають дні, минають ночі

Минають дні, минають ночі,
Минає літо, шелестить
Пожовкле листя, гаснуть очі,
Заснули думи, серце спить,
І все заснуло, і не знаю,
Чи я живу, чи доживаю,
Чи так по світу волочусь,
Бо вже не плачу й не сміюсь…

Доле, де ти! Доле, де ти?
Нема ніякої,
Коли доброї жаль, боже,
То дай злої, злої!
Не дай спати ходячому,
Серцем замирати
І гнилою колодою
По світу валятись.
А дай жити, серцем жити
І людей любити,
А коли ні… то проклинать
І світ запалити!

Страшно впасти у кайдани,
Умирать в неволі,
А ще гірше – спати, спати
І спати на волі,
І заснути навік-віки,
І сліду не кинуть
Ніякого, однаково,
Чи жив, чи загинув!
Доле, де ти, доле, де ти?
Нема ніякої!
Коли доброї жаль, боже,
То дай злої! злої!
21 декабря 1845, Вьюнища


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét