Thứ Tư, 24 tháng 10, 2018

Số phận em là vậy


52=SỐ PHẬN EM LÀ VẬY

Em gặp gỡ với người
Rồi cùng làm đám cưới
Với chàng trai mồ côi
Số phận em là vậy!

Chàng vào lính - chắc gì
Có ngày còn trở lại
Người ta bắt chàng đi
Mừng hay không, đành vậy!

Vợ lính em trở thành
Và cô đơn thế đấy
Sống trong mái nhà tranh
Số phận em là vậy!
[1848]

52= Полюбилася я

Полюбилася я,
Одружилася я
З безталанним сиротою
Така доля моя!

Люде гордії, злі
Розрізнили, взяли
Та повезли до прийому
Оддали в москалі!

І московкою я,
Одинокою я
Старіюся в чужій хаті —
Така доля моя!
[Друга половина 1848, Косарал]


53=MẸ SINH RA EM

Mẹ em sinh ra em
Trong nguy nga cung điện
Mẹ nâng niu, chiều chuộng.

Lớn lên trong nhung lụa
Tránh mọi ánh mắt nhìn
Em cứ thế lớn lên.

Rồi như điều kỳ diệu
Em xinh đẹp lạ thường
Chẳng còn ai đẹp hơn.

Nhưng mà em đi yêu
Một chàng trai rất nghèo
Mẹ ra điều ngăn cấm.

Dù giàu có, giờ đây
Một mình trong cung điện
Không ngủ, dù giường nệm.

Như cỏ hoa đồng nội
Em dần héo, tàn phai
Sống cho hết cuộc đời.

Em không mong Thượng đế
Chẳng còn đợi chờ ai...
Chỉ còn mẹ già thôi.

Dù mẹ em chịu đựng
Còn em đến hết đời
Vẫn nguyền rủa mẹ thôi.
[1848]


53= Породила мене мати

Породила мене мати
У високих у палатах,
Шовком повила.

У золоті, в оксамиті,
Мов та квіточка укрита,
Росла я, росла.

І виросла я на диво:
Кароока, чорнобрива,
Білолицяя.

Убогого полюбила,
Мати заміж не пустила,
Осталася я

У високих у палатах
Увесь вік свій дівувати,
Недоля моя.

Як билина при долині,
В одинокій самотині
Старіюся я.

На світ божий не дивлюся,
Ні до кого не горнуся...
А матір стару...

Прости мене, моя мати!
Буду тебе проклинати,
Поки не умру.
[Друга половина 1848, Косарал]


54=GIÓ THỔI TUYẾT RƠI

Gió thổi tuyết rơi ngoài đường

Làm thành bão tuyết

Bên bờ giậu theo con đường
Một bà góa đi cà nhắc.

Bà góa đến trước tiền đình
Hỏi những người giàu có
Về đứa con trai của mình
Vào lính năm kia giờ đâu đó.

Một ý nghĩ trong đầu
Khi về già được với nàng dâu
Được sống trong yên lặng
Nhưng điều này chẳng đến
Bà van xin rồi cúi xuống
Cầu cho đứa con của mình
Đặt cây nến trước tượng Thánh linh thiêng.
[1848]

54= По улиці вітер віє

По улиці вітер віє
Та сніг замітає.
По улиці попідтинню
Вдова шкандибає

Під дзвіницю, сердешная,
Руки простягати
До тих самих, до багатих,
Що сина в солдати

Позаторік заголили.
А думала жити...
Хоч на старість у невістки
В добрі одпочити.
Не довелось. Виблагала
Тую копійчину...
Та пречистій поставила
Свічечку за сина.
[Друга половина 1848, Косарал]




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét