28= IV
Người ta nói với em: “Đừng bỏ mẹ mà đi”
Thế mà em bỏ mẹ rồi chạy trốn
Để mẹ đi tìm em – chẳng tìm ra
Mẹ đi tìm rất nhiều năm, rồi bỗng
Ngồi khóc rồi chết. Từ lâu lắm
Nơi ngôi nhà ngày xưa em đã đùa chơi
Con chó trong sân giờ
bỏ đi rồi
Đã bật tung những ô
cửa sổ
Những con cừu non
trong khu vườn nhỏ
Vẫn suốt ngày gặm cỏ,
nhưng về đêm
Chim cú vọ lại rộn rã
báo tin
Không cho những nhà
hàng xóm ngủ.
Và trong trong khu
vườn nhỏ của em
Những cây tầm ma giờ
đã mọc lên
Trong lặng lẽ chúng
vẫn chờ em đó
Giờ nước cạn khô ở
trong đầm nhỏ
Nơi mà em từng tắm
những ngày xanh
Khu rừng nhỏ buồn bã
giờ bỏ hoang
Com chim ở đó không
còn hát nữa
Bởi vì em đã nó theo
mình
Trên bờ dốc giếng
nước bị bỏ quên
Cây liễu héo khô
nghiêng mình cúi xuống
Con đường nơi xưa em
thường thơ thẩn
Giờ những bụi cây gai
nhọn mọc đầy.
Giờ em ở đâu, em đi
về đâu?
Giờ em đang sống
trong nhà ai đó?
Trong gia đình lạ,
trong miền đất lạ
Em đang vui với ai hở
em tôi
Và cho ai em trao cả
cuộc đời?
Con tim em vui, và
trong cung điện
Diễm lệ kia, em không
còn nhớ đến
Mái nhà tranh thân
thiết của mình…
Tôi xin cầu Chúa, để
cho nỗi buồn
Mãi mãi em không hề
biết đến
Và để em tôi sống
trong cung điện
Đức Chúa Trời em
không đem kết án
Và em không nguyền
rủa mẹ của mình.
[1847]
28=IV
«Не кидай матері», — казали,
А ти покинула, втекла,
Шукала мати — не найшла,
Та вже й шукати перестала,
Умерла, плачучи. Давно
Не чуть нікого, де ти гралась,
Собака десь помандрувала,
І в хаті вибито вікно.
В садочку темному ягнята
Удень пасуться. А вночі
Віщують сови та сичі
І не дають сосідям спати.
І твій барвіночок хрещатий
Заріс богилою, ждучи
Тебе не квітчану. І в гаї
Ставочок чистий висихає,
Де ти купалася колись.
І гай сумує, похиливсь.
У гаї пташка не співає —
Й її з собою занесла,
В яру криниця завалилась,
Верба усохла, похилилась,
І стежечка, де ти ходила,
Колючим терном поросла.
Куда полинула, де ділась?
До кого ти перелетіла?
В чужій землі, в чужій сем’ї
Кого ти радуєш? До кого,
До кого руки приросли?
Віщує серце, що в палатах
Ти розкошуєш, і не жаль
Тобі покинутої хати...
Благаю Бога, щоб печаль
Тебе довіку не збудила,
Щоб у палатах не найшла...
Щоб Бога ти не осудила
І матері не прокляла.
[Між 17 квітня і 19 травня 1847,
С.-Петербург]
С.-Петербург]
29= V
“Con thường đi ra mộ để làm chi? –
Mẹ rầu rĩ nói với cô con gái –
Tại vì sao khổ đau cho uổng phí
Tại vì sao con không ngủ hằng đêm
Tại vì sao hở bồ câu của mẹ?”
“Thế đấy, mẹ ơi!” Và cô gái lại đi
Còn người mẹ lại chờ trong nước mắt.
Những lá cỏ trên nấm mồ không khép
Mà đêm đêm tươi tốt
Còn cô gái đã hứa hôn
Trồng một cây kim ngân
Và rót đầy nước mắt
Nàng cầu Chúa lòng lành
Cho mưa rót xuống hằng đêm
Và những giọt sương dày dặc
Để cho kim ngân lớn lên
Và nghiêng cành xuống đất.
“Có thể, con chim sẽ
quay về
Từ thế giới bên kia
Ta sẽ làm tổ
Và sẽ ngồi ở đó
Cùng với người trên
cây kim ngân
Hai đứa sẽ ngồi bên
Sẽ khóc và nức nở
Rồi hát lên khe khẽ
Còn đến sáng ra
Cùng bay về thế giới
bên kia”.
Và kim ngân đã lớn
lên
Thả bóng cành bóng lá
Cô gái suốt ba năm
Vẫn đi ra ngôi mộ.
Sang năm thứ tư… cỏ
cây không ngủ
Mà tươi tốt về đêm –
Cô gái với cây kim
ngân
Thổn thức những lời
như thế:
“Hỡi kin ngân cao
rộng
Kim ngân của ta ơi
Từ giờ cho đến sáng
Không phải bằng nước
lạnh!
Nước mắt thành dòng
sông
Người ta tưới cho kim
ngân
Bằng niềm vinh quang
láu lỉnh
Mà người ta mang đến
Những người bạn gái
xúc phạm
Người bạn gái của
mình
Để cả cây kim ngân
Cũng chịu điều tai
tiếng.
Xin hãy quấn lên đầu
ta
Bằng những hạt sương
sa
Và những cành lá rộng
Hãy che cho ta ánh
nắng!
Và khi buổi sáng ra
Thiên hạ sẽ cười nhạo
ta
Và những cành lá rộng
kia
Bọn trẻ con bẻ
xuống”.
Buổi sớm trong thung
lũng
Con chim non thì thầm
Còn dưới cây kim ngân
Cô gái nằm im bất
động
Cô gái trẻ không còn
cử động
Cô đã yên giấc ngủ
ngàn năm…
Mặt trời đã mọc lên
Trên ngôi mộ, mọi
người đã đi làm
Người mẹ không ngủ dù
không còn hy vọng
Nhưng người mẹ cứ chờ
con
Để những dòng nước
mắt rơi xuống.
[1847]
29= V
— Чого ти ходиш на могилу? —
Насилу мати говорила. —
Чого ти плачеш, ідучи,
Чому не спиш ти уночі,
Моя голубко сизокрила? —
— Так, мамо, так. — І знов ходила,
А мати плакала, ждучи.
Не сон-трава на могилі
Вночі процвітає.
То дівчина заручена
Калину сажає,
І сльозами поливає,
І Господа просить,
Щоб послав він дощі вночі
І дрібнії роси.
Щоб калина прийнялася,
Розпустила віти.
— Може, пташкою прилине
Милий з того світа.
Зов’ю йому кубелечко,
І сама прилину,
І будемо щебетати
З милим на калині.
Будем плакать, щебетати,
Тихо розмовляти,
Будем вкупочці уранці
На той світ літати.
І калина прийнялася,
Віти розпустила.
І три літа на могилу
Дівчина ходила.
На четверте... Не сон-трава
Вночі процвітає,
То дівчина з калиною
Плаче, розмовляє:
— Широкая, високая
Калино моя,
Не водою до схід-сонця
Поливаная.
Широкії ріки-сльози
Тебе полили,
Їх славою лукавою
Люде понесли.
Зневажають подруженьки
Подругу свою,
Зневажають червоную
Калину мою.
Повий мою головоньку,
Росою умий.
І вітами широкими
Од сонця закрий.
Вранці найдуть мене люде,
Мене осміють,
Широкії твої віти
Діти обірвуть. —
Вранці-рано на калині
Пташка щебетала,
Під калиною дівчина
Спала, не вставала.
Утомилось молодеє,
Навіки спочило...
Вставало сонце з-за могили,
Раділи люде, встаючи.
А мати й спати не лягала,
Дочку вечерять дожидала
І тяжко плакала, ждучи.
[Між 17 квітня і 19 травня 1847,
С.-Петербург]
С.-Петербург]
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét