Thứ Tư, 24 tháng 10, 2018

Thơ viết trong tù - p 5


32= VIII
Vườn nhỏ anh đào bên mái tranh
Bọ cam ra rả gióng trên cành
Thợ cày trở về, bao thiếu nữ
Vừa đi vừa hát vang trên đường
nhà đang chờ bao người mẹ.

Nhà nhà ăn tối bên mái tranh
Ngôi sao ban chiều đang nhô lên
Cô con gái nhỏ bày bữa tối
Người mẹ dường như bỗng cằn nhằn
Mà tiếng oanh vàng như cản lại.

Mẹ đặt con nằm bên mái tranh
Những đứa con thơ bé của mình
Bên con mẹ cùng thiêm thiếp ngủ
Tất cả lặng yên… còn thiếu nữ
Và tiếng dạ oanh vẫn không ngừng.
[1847]

32= VIII
Садок вишневий коло хати,
Хрущі над вишнями гудуть.
Плугатарі з плугами йдуть,
Співають, ідучи, дівчата,
А матері вечерять ждуть.

Сем’я вечеря коло хати,
Вечірня зіронька встає.
Дочка вечерять подає,
А мати хоче научати,
Так соловейко не дає.
Поклала мати коло хати
Маленьких діточок своїх,
Сама заснула коло їх.
Затихло все, тілько дівчата
Та соловейко не затих.
[Між 19 і 30 травня 1847,
С.-Петербург]
  

33= IX
Những tân binh từ sáng sớm
Thức dậy và ra khỏi làng
Đi theo những người lính
Là một cô gái trẻ măng.
Bà mẹ già khó nhọc
Đuổi theo cô con gái trên đồng
Và khi bà đuổi kịp
Bà mắng, bà quở trách.
Đưa con vào nấm mồ
Rồi bị gậy theo những người già.

Năm tháng trôi qua
Ngôi làng chẳng có gì đổi thay.
Bên rìa làng hoang vắng
Một mái nhà tranh cúi xuống
Và trong làng
Có người lính khập khễnh bước chân
Đi về phía cuối làng
Đôi mắt nhìn mái nhà tranh
Này người anh em, chỉ vô ích!
Cô con gái trẻ không nhìn
Và bà mẹ già tóc bạc
Không gọi con chuẩn bị bữa cơm!
Xưa cuộc sống làng
Dệt vải
Quay tơ
Thêu thùa, may vá
Nghĩ rằng họ sẽ sống thuận hòa
Đức Chúa Trời ca tụng.
Thế mà ai ngờ
Đành mãi mãi bỏ lại niềm hy vọng.
Giờ ngồi bên mái nhà tranh
Vắng vẻ và lặng im
Ánh hoàng hôn. Con cú vọ
Như bà mụ bên cửa sổ đang nhìn.
[1847]

33= IX
Рано-вранці новобранці
Виходили за село,
А за ними, молодими,
І дівча одно пішло.
Подибала стара мати
Доню в полі доганяти...
І догнала, привела;
Нарікала, говорила.
Поки в землю положила,
А сама в старці пішла.

Минули літа, а село
Не перемінилось.
Тілько пустка на край села
Набік похилилась.
Коло пустки на милиці
Москаль шкандибає.
На садочок позирає,
В пустку заглядає.
Марне, брате, не вигляне
Чорнобрива з хати.
Не покличе стара мати
Вечеряти в хату.
А колись... Давно колись-то!
Рушники вже ткались,
І хустина мережалась,
Шовком вишивалась.
Думав жити, любитися
Та Бога хвалити!
А довелось... Ні до кого
В світі прихилитись.
Сидить собі коло пустки,
Надворі смеркає.
А в вікно, неначе баба,
Сова виглядає.
[Між 19 і 30 травня 1847,
С.-Петербург]




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét