Thứ Tư, 24 tháng 10, 2018

Khóc cho những ngày xưa


46=KHI CÓ MỘT MÁI NHÀ

Thật là hay khi có một mái nhà
Mà nhà có mẹ, cô em gái
Thật là hạnh phúc lắm vậy!
Nhưng mà tôi chẳng có bao giờ
Không bao giờ có một cô em gái
Dù cuộc đời vẫn cứ thế đi qua.
…………………………........
Nhưng mà tôi cũng có một lần
nơi xứ lạ, chốn xa xăm
Khóc cho số phận mình nghiệt ngã
Chẳng còn dù chỉ mái nhà tranh!
……………………………....
Chúng tôi rất lâu trên biển lang thang
Rồi về Đa-ri-a thả neo cập bến
Từ làng Vatag người ta mang thư đến
Và tất cả chúng tôi đã đọc thì thầm.
Rồi tôi cùng với người đồng nghiệp đã nằm
Cùng trò chuyện và cùng nhau mơ ước
Tôi nghĩ rằng: ở đâu niềm hạnh phúc
Thư hay mẹ trên đời này có được?
– “Anh có không?” – “Vợ và các con
Và ngôi nhà, bà mẹ, cô em gái!
Còn thư thì không…”
……………………………….
[1848]

46= Добро́, у кого є господа

Добро́, у кого є господа,
А в тій господі є сестра
Чи мати добрая. Добра,
Добра такого таки зроду
У мене, правда, не було,
А так собі якось жилось.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
І довелось колись мені
В чужій далекій стороні
Заплакать, що немає роду,
Нема пристанища, господи!
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Ми довго в морі пропадали,
Прийшли в Дар’ю, на якор стали.
З Ватаги письма принесли
І всі тихенько зачитали.
А ми з колегою лягли
Та щось такеє розмовляли.
Я думав, де б того добра,
Письмо чи матір, взять на світі.
— А в тебе єсть? — Жена і діти,
І дом, і мати, і сестра!
А письма нема...
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
[Друга половина 1848, Косарал]
  

47=KHÓC CHO NHỮNG NGÀY XƯA

Giá mà ta sẽ còn gặp lại nhau
Thì em sẽ thế nào, em có sợ?
Có bằng những lời êm ái, ngọt ngào
Em thốt lên bên tai tôi khi đó?

Không. Em sẽ chẳng nhận ra
Mà, có thể, nhớ ra và nói:
Tất cả chỉ là trong một giấc mơ!
Còn tôi sẽ mừng vui trở lại.

Người con gái có đôi mắt đen!
Khi tôi hồi tưởng lại
Về những ngày xưa thân ái
Vui vẻ và cay đắng, xót xa
Thì tôi sẽ khóc oà.

Xin cám ơn điều này không sự thật
Mà chỉ là giấc mơ
Xin rót đầy nước mắt
Khóc cho những ngày xưa!
[1848]

47= Якби зустрілися ми знову

Якби зустрілися ми знову,
Чи ти злякалася б, чи ні?
Якеє тихеє ти слово
Тойді б промовила мені?

Ніякого. І не пізнала б.
А може б, потім нагадала,
Сказавши: «Снилося дурній».
А я зрадів би, моє диво!

Моя ти доле чорнобрива!
Якби побачив, нагадав
Веселеє та молодеє
Колишнє лишенько лихеє.
Я заридав би, заридав!

І помоливсь, що не правдивим,
А сном лукавим розійшлось,
Слізьми-водою розлилось
Колишнєє святеє диво!
[Друга половина 1848, Косарал]


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét