Thứ Tư, 24 tháng 10, 2018

Thơ viết trong tù - p 2


26= II
Khe mương nối tiếp khe mương
Từ ngôi mộ trên thảo nguyên
Một người Cô-dắc buồn bã
Bước ra từ ngôi mộ
Người bước ra trong đêm
Rồi bước đi trên thảo nguyên
Buồn bã cất lên lời hát:
Người ta mang đất lấp
Rồi người ta trở về nhà
Không còn ai nhớ hết
Cả ba trăm người chết
Trên đồng thật nhẹ nhàng.
Đất không nhận về mình
Ngài Hetman vinh quang
Bắt dân làm nô lệ.
Chúng tôi được phái tới
Đã đ máu của mình
Trên đất đai quê hương
Đã giết chết người anh
Đã uống máu thề nguyền
Rồi nằm đây yên nghỉ
Trong ngôi mộ rủa nguyền”.
Người buồn bã, lặng im
Dựa mình vào ngọn mác
Giữa ngôi mộ đứng lên
Người nhìn sông Đnhép
Rồi khóc lóc thảm thiết
Những đợt sóng trào dâng
Từ dòng sông Đnhép
Nghe tiếng vọng của đêm
Vang tiếng gà gáy sáng
Người Cô-dắc ngã xuống
Cả bờ mương rung lên
Còn ngôi mộ khóc rền.
[1847]

26= II
За байраком байрак,
А там степ та могила.
Із могили козак
Встає сивий, похилий.
Встає сам уночі,
Іде в степ, а йдучи
Співа, сумно співає:
— Наносили землі
Та й додому пішли,
І ніхто не згадає.
Нас тут триста як скло!
Товариства лягло!
І земля не приймає.
Як запродав гетьман
У ярмо християн,
Нас послав поганяти.
По своїй по землі
Свою кров розлили
І зарізали брата.
Крові брата впились
І отут полягли
У могилі заклятій. —
Та й замовк, зажуривсь
І на спис похиливсь.
Став на самій могилі,
На Дніпро позирав,
Тяжко плакав, ридав,
Сині хвилі голосили.
З-за Дніпра із села
Руна гаєм гула,
Треті півні співали.
Провалився козак,
Стрепенувся байрак,
А могила застогнала.
[Між  17  квітня  і  19  травня  1847,  
С.-Петербург]
  

27= III
Tôi chẳng hề quan tâm một điều rằng
Tôi sẽ sống Ukraina hay không
Người đời sẽ quên hay vẫn nhớ
Về tôi đang sống nơi xa lạ
Những điều này tôi chẳng bận tâm.
Lớn lên trong tù, giữa những người xa lạ
Chẳng khóc than về những thứ của mình
Tôi khóc than trong tù rồi chết
Và mang theo tất cả xuống suối vàng.
Chẳng để lại chút gì, dù dấu vết
Trên đất Ukraina vinh quang
Của mình – mà không phải của mình.
Người cha sẽ không nói với đứa con
Rằng tôi từng sống trong tù ngục, rằng:
“Vì Ukraina mà con hãy cầu nguyện
Người đang chịu cảnh bị bạo hành”.
Tôi chẳng hề quan tâm rằng đứa con
Sẽ cầu nguyện hoặc không… mà tôi chỉ
Quan tâm sâu sắc một điều như thế:
Rằng Ukraina bị lũ bạo tàn
Bằng mánh khóe tinh ranh ru ngủ
Rồi cướp bóc, đốt Ukraina trong lửa…
Điều này thì tôi thực sự quan tâm.
[1847]

27= III
Мені однаково, чи буду
Я жить в Україні, чи ні.
Чи хто згадає, чи забуде
Мене в снігу на чужині —
Однаковісінько мені.
В неволі виріс між чужими
І, неоплаканий своїми,
В неволі, плачучи, умру.
І все з собою заберу,
Малого сліду не покину
На нашій славній Україні,
На нашій — не своїй землі.
І не пом’яне батько з сином,
Не скаже синові: — Молись,
Молися, сину, за Вкраїну
Його замучили колись. —
Мені однаково, чи буде
Той син молитися, чи ні...
Та неоднаково мені,
Як Україну злії люде
Присплять, лукаві, і в огні
Її, окраденую, збудять...
Ох, не однаково мені.
[Між  17  квітня  і  19  травня  1847,  
С.-Петербург]




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét