Thứ Tư, 24 tháng 10, 2018

Nơi quê người


41=NƠI QUÊ NGƯỜI

Nơi quê người mặt trời không sưởi ấm
Còn quê nhà như đốt, như thiêu
Tôi bây giờ vô cùng sầu thảm
Khi nghĩ về quê mẹ thân yêu.

Tôi chẳng biết đến yêu thương ngọt ngào
Với mọi người tôi lảng tránh
Tôi lang thang, thầm thì cầu nguyện
Tôi nguyền rủa quân địa chủ, cường hào.

Giờ hiện lên trước mặt tôi
Cái cảnh tượng từ ngày xưa ngày xửa
Khi người ta đóng đinh Chúa
Nhưng giá bây giờ cũng bị đóng đinh thôi!

Lúc này đây tôi không hề hạnh phúc
Và có thể không hạnh phúc bao giờ
Khi mà trên quê hương Ukraina
Đồng bào tôi như sống trên đất khách.

Nhưng tôi chỉ mong điều khác:
Khi tôi chết đi
Đừng đóng quan tài bằng gỗ của người ta
Mà hãy mang cho tôi nắm đất
Một nắm đất
Lấy từ bờ sông Đnhép thiêng liêng
Chỉ thế thôi là tôi thỏa nỗi lòng
Ai muốn gì xin cứ đoán
Có ích gì đi làm Thượng đế kia phiền muộn
Khi không có của mình!
[1847]

41= Не гріє сонце на чужині

Не гріє сонце на чужині,
А дома надто вже пекло.
Мені невесело було
Й на нашій славній Україні.

Ніхто любив мене, вітав,
І я хилився ні до кого,
Блукав собі, молився богу
Та люте панство проклинав.

І згадував літа лихії,
Погані, давнії літа,
Тойді повісили Христа,
Й тепер не втік би син Марії!

Нігде не весело мені,
Та, мабуть, весело й не буде
І на Украйні, добрі люде;
Отже таки й на чужині.

Хотілося б... та й то для того,
Щоб не робили москалі
Труни із дерева чужого,
Або хоч крихотку землі
Із-за Дніпра мого святого
Святії вітри принесли,
Та й більш нічого. Так-то, люде,
Хотілося б... Та що й гадать...
Нащо вже й бога турбовать,
Коли по-нашому не буде.
[Друга половина 1847, Орська кріпость]
  

42=MỘT NGƯỜI NÀY

Một người này hỏi một người kia:
Mẹ sinh ta trên đời làm chi vậy?
Vì Thiện, ác? Ta không đoán nổi
Ta ước mong chi? Sống để làm gì?
Không hiểu ra, rồi ta chết đi
Để công việc của đời ta từ giã.

Công việc gì đâu, con xin lạy Chúa
Có việc gì mà Người phán xét con?
Tốt nhất là con trẻ đừng lớn lên
Đừng giận Người, đấng thiêng liêng, thần thánh
Rằng sinh ra trong tù đày, giam hãm
Điều xấu hổ kia đem chia sẻ với Người.
[1847]

42= Один у другого питаєм…

Один у другого питаєм,
Нащо нас мати привела?
Чи для добра? Чи то для зла?
Нащо живем? Чого бажаєм?
І, не дознавшись, умираєм,
А покидаємо діла...

Які ж мене, мій Боже милий,
Діла осудять на землі?
Коли б ті діти не росли,
Тебе, святого, не гнівили,
Що у неволі народились
І стид на Тебе понесли.
1847


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét