Thứ Tư, 24 tháng 10, 2018

Thơ viết trong tù - p 4


30= VI
Ôi ba con đường lớn
Từng gặp gỡ với nhau…
Ba người anh em nọ
Ra đi từ Ukraina.
Họ giã từ người vợ
Họ chia tay mẹ già
Chia tay em gái nhỏ
Và bạn gái ngày thơ.
Bà mẹ già sau đó
Trồng ba cây tần bì
Cô con dâu cũng đã
Trồng một cây dương cao.
Và cô em gái nhỏ
Trồng ba cây phong nhỏ
Còn bạn gái ngày thơ –
Cây kim ngân màu đỏ.
Nhưng kim ngân héo úa
Ba cây phong lụi tàn
Cây dương cao trụi lá
Tần bì cũng héo hon.
Ba người không trở lại
Người mẹ già nức nở
Vợ con giờ khóc than
Trong ngôi nhà lạnh lẽo.
Cô em gái đi tìm
Ba người nơi xứ lạ…
Còn cô bạn tuổi xanh
Đã nằm yên trong mộ.
Cả ba người anh em
Chu du khắp thế gian
Cả ba con đường lớn
Mận gai đã mọc tràn.
[1847]

30= VI
Ой три шляхи широкії
Докупи зійшлися.
На чужину з України
Брати розійшлися.
Покинули стару матір.
Той жінку покинув,
А той сестру. А найменший —
Молоду дівчину.
Посадила стара мати
Три ясени в полі.
А невістка посадила
Високу тополю.
Три явори посадила
Сестра при долині...
А дівчина заручена —
Червону калину.
Не прийнялись три ясени,
Тополя всихала,
Повсихали три явори,
Калина зов’яла.
Не вертаються три брати.
Плаче стара мати,
Плаче жінка з діточками
В нетопленій хаті.
Сестра плаче, йде шукати
Братів на чужину...
А дівчину заручену
Кладуть в домовину.
Не вертаються три брати,
По світу блукають,
А три шляхи широкії
Терном заростають.
[Між 17 квітня і 19 травня 1847,
С.-Петербург]


31= [VII]
Gửi N. Kostomarov

Mặt trời vui đã ẩn
Vào những đám mây mùa xuân
Những vị khách của xà lim
Được mời uống trà trong ngục
Và đã đến giờ đổi gác
Những lính canh mặc trang phục màu xanh.
Cảnh kín cổng cao tường
Cửa sổ và song sắt
Với tôi là vô cùng quen thuộc
Và tôi đã quên mất mát
Quên bao đau khổ ngày nào
Và những dòng nước mắt
Một thuở đã tuôn trào
Trên cánh đồng hoang vắng
Hoa cỏ chẳng mọc lên
Tôi nhớ về ngôi làng nhỏ của mình…
Những người chia tay tôi ngày đó
Mẹ cha tôi giờ đã nằm trong mộ…
Một nỗi buồn tràn ngập con tim
Có ai còn nhớ đến tôi chăng.
Bỗng tôi nhìn thấy: mẹ của người anh em
Bà mẹ già, đen hơn cả đất đen
Như vừa bước ra từ cây thánh giá…
Thế là tôi cầu nguyện Đức Chúa Trời
Tôi ca tụng Ngài mãi mãi không thôi
Vì một điều tôi không có ai chia sẻ
Gông cùm của tôi, cảnh tù ngục của tôi!..
[1847]

31= [VII]
Н. Костомарову

Веселе сонечко ховалось
В веселих хмарах весняних.
Гостей закованих своїх
Сердешним чаєм напували
І часових переміняли,
Синємундирих часових.
І до дверей, на ключ замкнутих,
І до решотки на вікні
Привик я трохи, і мені
Не жаль було давно одбутих,
Давно похованих, забутих,
Моїх кровавих тяжких сльоз.
А їх чимало розлилось
На марне поле. Хоч би рута,
А то нічого не зійшло!
І я згадав своє село.
Кого я там, коли покинув?
І батько й мати в домовині...
І жалем серце запеклось,
Що нікому мене згадати!
Дивлюсь — твоя, мій брате, мати,
Чорніше чорної землі,
Іде, з хреста неначе знята...
Молюся! Господи, молюсь!
Хвалить тебе не перестану!
Що я ні з ким не поділю
Мою тюрму, мої кайдани!
[1847, мая 9, С.-Петербург]


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét