43=NHỮNG CÂU HỎI
Những câu hỏi làm tôi kinh ngạc -
Làm gì đây? Từ đâu ta xuất phát?
Hay là đi nguyền rủa mọi người
Chỉ vô ích. Nhưng sống trên đời
Trong xiềng xích, lại ở nơi xa vắng
Giá mà tôi được như loài gặm nhấm
Tôi đủ sức để gặm những xích này
Sẽ gặm dần dần... Nhưng khốn nỗi thay
Những người thợ rèn chúng không phải thế
Và loại sắt này được tôi rất kỹ
Để gặm chúng. Đau khổ cho chúng tôi
Những kẻ tù đày, những kẻ mồ côi
Trên thảo nguyên miền Uran hun
hút.
[1847]
43= Самому чудно. А де ж дітись?
Самому чудно. А
де ж дітись?
Що діяти і що
почать?
Людей і долю проклинать
Не варт,
єй-богу. Як же жити
На чужині на
самоті?
І що робити
взаперті?
Якби кайдани
перегризти,
То гриз потроху
б. Так не ті,
Не ті їх ковалі
кували,
Не так залізо
гартували,
Щоб перегризти.
Горе нам!
Невольникам і
сиротам
В степу безкраїм
за Уралом.
1847
44=TÔI NHÌN RA THẢO NGUYÊN
Tôi nhìn ra thảo nguyên
Và nhìn lên cánh đồng
Hỡi Thượng Đế độ lượng
Ngài cho tôi tự do khi đã già không?
Nếu được trở về nhà
Tôi sẽ về Ukraina
Về ngôi nhà cha mẹ
Người mái tóc bạc phơ.
Thì tôi sẽ nghỉ ngơi
Và cầu xin Thượng Đế
Nhưng mà tôi nghĩ
Ước mơ không thành hiện thực rồi.
Vô vọng trong cảnh tù đày mộng mị
Cuộc đời trôi. Tôi không biết thế nào
Bạn bè ơi, xin hãy chỉ
Chứ tôi đang đánh mất đầu!
[1848]
44= Ой гляну я,
подивлюся
Ой гляну я, подивлюся
На той степ, на поле;
Чи не дасть бог милосердий
Хоть на старість волі.
На той степ, на поле;
Чи не дасть бог милосердий
Хоть на старість волі.
Пішов би я в Україну,
Пішов би додому,
Там би мене привітали,
Зраділи б старому,
Там би я спочив хоч мало,
Молившися богу,
Там би я... Та шкода й гадки,
Не буде нічого.
Як же його у неволі
Жити без надії?
Навчіть мене, люде добрі,
А то одурію.
[Перша половина 1848, Орська
кріпость]
45=XIN NGÀI ĐỪNG ĐEM CHO MỘT AI
Xin Ngài đừng đem cho một ai
Những gì Ngài đã ban cho tôi –
Ngày tháng trôi một cách uổng phí
Chẳng tự do ở chốn quê người.
Tôi muốn bước trên đồng cỏ
Muốn xua đi những nỗi buồn.
Nhưng có một điều tai họa
Người ta không thả đôi chân.
[1848]
45= Та не дай, господи, нікому
Та не дай, Господи, нікому,
Як мені тепер, старому,
У неволі пропадати,
Марне літа коротати.
Ой піду я степом-лугом
Та розважу свою тугу.
Не йди, кажуть, з ції хати
Не пускають погуляти.
[Друга половина 1848, Косарал]
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét