Thứ Tư, 24 tháng 10, 2018

Thơ T. Shevchenko


43=NHỮNG CÂU HỎI

Những câu hỏi làm tôi kinh ngạc -
Làm gì đây? Từ đâu ta xuất phát?
Hay là đi nguyền rủa mọi người
Chỉ vô ích. Nhưng sống trên đời
Trong xiềng xích, lại nơi xa vắng
Giá mà tôi được như loài gặm nhấm
Tôi đ sức đ gặm những xích này
Sẽ gặm dần dần... Nhưng khốn nỗi thay
Những người thợ rèn chúng không phải thế
Và loại sắt này được tôi rất kỹ
Đ gặm chúng. Đau khổ cho chúng tôi
Những kẻ tù đày, những kẻ mồ côi
Trên thảo nguyên miền Uran hun hút.
[1847]

43= Самому чудно. А де ж дітись?

Самому чудно. А де ж дітись?
Що діяти і що почать?
Людей і долю проклинать
Не варт, єй-богу. Як же жити
На чужині на самоті?
І що робити взаперті?
Якби кайдани перегризти,
То гриз потроху б. Так не ті,
Не ті їх ковалі кували,
Не так залізо гартували,
Щоб перегризти. Горе нам!
Невольникам і сиротам
В степу безкраїм за Уралом.
1847


44=TÔI NHÌN RA THẢO NGUYÊN

Tôi nhìn ra thảo nguyên
Và nhìn lên cánh đồng
Hỡi Thượng Đế đ lượng
Ngài cho tôi tự do khi đã già không?

Nếu được trở về nhà
Tôi sẽ về Ukraina
Về ngôi nhà cha mẹ
Người mái tóc bạc phơ.

Thì tôi sẽ nghỉ ngơi
Và cầu xin Thượng Đế
Nhưng mà tôi nghĩ
Ước mơ không thành hiện thực rồi.

Vô vọng trong cảnh tù đày mộng mị
Cuộc đời trôi. Tôi không biết thế nào
Bạn bè ơi, xin hãy chỉ
Chứ tôi đang đánh mất đầu!
[1848]

44= Ой гляну я, подивлюся

Ой гляну я, подивлюся
На той степ, на поле;
Чи не дасть бог милосердий
Хоть на старість волі.

Пішов би я в Україну,
Пішов би додому,
Там би мене привітали,
Зраділи б старому,

Там би я спочив хоч мало,
Молившися богу,
Там би я... Та шкода й гадки,
Не буде нічого.

Як же його у неволі
Жити без надії?
Навчіть мене, люде добрі,
А то одурію.
[Перша половина 1848, Орська кріпость]
  

45=XIN NGÀI ĐỪNG ĐEM CHO MỘT AI

Xin Ngài đừng đem cho một ai
Những gì Ngài đã ban cho tôi –
Ngày tháng trôi một cách uổng phí
Chẳng tự do ở chốn quê người.

Tôi muốn bước trên đồng cỏ
Muốn xua đi những nỗi buồn.
Nhưng có một điều tai họa
Người ta không thả đôi chân.
[1848]

45= Та не дай, господи, нікому


Та не дай, Господи, нікому,
Як мені тепер, старому,
У неволі пропадати,
Марне літа коротати.

Ой піду я степом-лугом
Та розважу свою тугу.
Не йди, кажуть, з ції хати
Не пускають погуляти.
[Друга  половина  1848, Косарал]



Nơi quê người


41=NƠI QUÊ NGƯỜI

Nơi quê người mặt trời không sưởi ấm
Còn quê nhà như đốt, như thiêu
Tôi bây giờ vô cùng sầu thảm
Khi nghĩ về quê mẹ thân yêu.

Tôi chẳng biết đến yêu thương ngọt ngào
Với mọi người tôi lảng tránh
Tôi lang thang, thầm thì cầu nguyện
Tôi nguyền rủa quân địa chủ, cường hào.

Giờ hiện lên trước mặt tôi
Cái cảnh tượng từ ngày xưa ngày xửa
Khi người ta đóng đinh Chúa
Nhưng giá bây giờ cũng bị đóng đinh thôi!

Lúc này đây tôi không hề hạnh phúc
Và có thể không hạnh phúc bao giờ
Khi mà trên quê hương Ukraina
Đồng bào tôi như sống trên đất khách.

Nhưng tôi chỉ mong điều khác:
Khi tôi chết đi
Đừng đóng quan tài bằng gỗ của người ta
Mà hãy mang cho tôi nắm đất
Một nắm đất
Lấy từ bờ sông Đnhép thiêng liêng
Chỉ thế thôi là tôi thỏa nỗi lòng
Ai muốn gì xin cứ đoán
Có ích gì đi làm Thượng đế kia phiền muộn
Khi không có của mình!
[1847]

41= Не гріє сонце на чужині

Не гріє сонце на чужині,
А дома надто вже пекло.
Мені невесело було
Й на нашій славній Україні.

Ніхто любив мене, вітав,
І я хилився ні до кого,
Блукав собі, молився богу
Та люте панство проклинав.

І згадував літа лихії,
Погані, давнії літа,
Тойді повісили Христа,
Й тепер не втік би син Марії!

Нігде не весело мені,
Та, мабуть, весело й не буде
І на Украйні, добрі люде;
Отже таки й на чужині.

Хотілося б... та й то для того,
Щоб не робили москалі
Труни із дерева чужого,
Або хоч крихотку землі
Із-за Дніпра мого святого
Святії вітри принесли,
Та й більш нічого. Так-то, люде,
Хотілося б... Та що й гадать...
Нащо вже й бога турбовать,
Коли по-нашому не буде.
[Друга половина 1847, Орська кріпость]
  

42=MỘT NGƯỜI NÀY

Một người này hỏi một người kia:
Mẹ sinh ta trên đời làm chi vậy?
Vì Thiện, ác? Ta không đoán nổi
Ta ước mong chi? Sống để làm gì?
Không hiểu ra, rồi ta chết đi
Để công việc của đời ta từ giã.

Công việc gì đâu, con xin lạy Chúa
Có việc gì mà Người phán xét con?
Tốt nhất là con trẻ đừng lớn lên
Đừng giận Người, đấng thiêng liêng, thần thánh
Rằng sinh ra trong tù đày, giam hãm
Điều xấu hổ kia đem chia sẻ với Người.
[1847]

42= Один у другого питаєм…

Один у другого питаєм,
Нащо нас мати привела?
Чи для добра? Чи то для зла?
Нащо живем? Чого бажаєм?
І, не дознавшись, умираєм,
А покидаємо діла...

Які ж мене, мій Боже милий,
Діла осудять на землі?
Коли б ті діти не росли,
Тебе, святого, не гнівили,
Що у неволі народились
І стид на Тебе понесли.
1847


Thơ Shevchenko - Gửi N. N


39=GỬI N. N.

Mặt trời xuống, những ngọn đồi tối sẫm
Chim đã ngừng ca, cánh đồng im lặng
Tất cả đều đi về nghỉ trong nhà
Còn tôi lại nghĩ về Ukraina
Tôi thả ý nghĩ về với vườn anh đầo đ thắm
Hướng về Người tôi ước mơ, hi vọng
Tôi cảm thấy lòng mình thanh thản, nghỉ ngơi
Cánh đồng tối dần và cánh rừng, núi đồi
Và một ngôi sao lấp lánh giữa trời cao
Ôi ngôi sao! ánh sáng của tôi! - và nước mắt tuôn trào.
Ngươi có sáng trên trời  Ukraina không đấy
Những đôi mắt có đi tìm và tìm thấy
Ngôi sao trên trời hay họ đã quên
Nếu họ quên, xin đ họ ngủ yên
Và về cuộc đời tôi xin đừng nghe thấy.
[1847]

39= N. N.
Сонце заходить, гори чорніють,
Пташечка тихне, поле німіє,
Радіють люде, що одпочинуть,
А я дивлюся... і серцем лину
В темний садочок на Україну.
Лину я, лину, думу гадаю,
І ніби серце одпочиває.
Чорніє поле, і гай, і гори,
На синє небо виходить зоря.
Ой зоре! зоре! — і сльози кануть.
Чи ти зійшла вже і на Украйні?
Чи очі карі тебе шукають
На небі синім? Чи забувають?
Коли забули, бодай заснули,
Про мою доленьку щоб і не чули.
[Друга половина 1847, Орська кріпость]
  

40=GỬI N. N (NGÀY ẤY TÔI LÊN MƯỜI BA TUỔI)

Ngày ấy tôi lên mười ba tuổi
Ngày ấy tôi chăn cừu ngoài bãi
Mặt trời khi đó thật rạng ngời
Mà có thể, do khi đó tôi vui
Vì điều gì không biết. Nhưng tất cả
Như cõi bồng lai ở trên trời…..

Đã nghe tiếng gọi bữa ăn chiều
Khi tôi ngập mình trong bãi cỏ
Trong lặng lẽ tôi cầu xin Chúa
Dù chỉ một lần nữa trong đời
Được hạnh phúc và được sướng vui
Tôi cứ ngỡ cả ruộng đồng, tất cả
Cả bầy cừu cũng thảy mừng vui
Mặt trời ấm – không phải lửa ngục rồi!

Nhưng mặt trời sưởi ấm chẳng được lâu
Chẳng được lâu linh nghiệm những lời cầu
Tất cả đều trôi qua mau
Thiên đường của tôi sụp đổ
Tôi nhìn quanh, giống như người ngái ngủ:
Ngôi làng tôi đã chuyển thành màu đen
Bầu trời xanh của Chúa vốn màu xanh
Cũng bỗng chốc trở thành u ám.
Tôi ngoảnh nhìn bầy cừu non
Bầy cừu non không phải của mình!
Tôi ngoái nhìn mái nhà tranh
Mái nhà tranh của tôi chẳng có!

Đức Chúa Trời chẳng cho tôi gì cả
Số phận của tôi cay đắng xót xa
Để những dòng nước mắt bỗng trào ra
Những dòng nước mắt chua chát
Một cô gái đi trên đường đã gặp
Khi nàng nghe tôi khóc
Đã đến gần âu yếm, vỗ về tôi
Nàng lau sạch dòng nước mắt
Và nàng ôm hôn tôi.
Để lần nữa mặt trời lại rạng ngời
Để lần nữa dường như tất cả
Cây sồi xanh, khu vườn, đồng cỏ
Lại trở thành của tôi.
Chúng tôi đùa vui, chúng tôi cùng cười
Rồi xua đàn cừu xuống hồ uống nước.

Hôm này nhớ lại. Ôi câu chuyện vặt
Một nỗi buồn dâng ngập giữa lòng tôi
Nếu không cho tôi cõi cực lạc trên trời
Thì cho được sống theo lòng thương của Chúa:
Cho tôi được cày đồng ruộng quê hương
Cho không mang tiếng là kẻ điên cuồng
Cho không biết cảnh sống nơi tù ngục
Không rủa nguyền Đức Chúa với người dân.
[1847]

40= Мені тринадцятий минало (N. N)

Мені тринадцятий минало.
Я пас ягнята за селом.
Чи то так сонечко сіяло,
Чи так мені чого було?
Мені так любо, любо стало,
Неначе в Бога......

Уже прокликали до паю,
А я собі у бур’яні
Молюся Богу... І не знаю,
Чого маленькому мені
Тойді так приязно молилось,
Чого так весело було.
Господнє небо, і село,
Ягня, здається, веселилось!
І сонце гріло, не пекло!

Та недовго сонце гріло,
Недовго молилось...
Запекло, почервоніло
І рай запалило.
Мов прокинувся, дивлюся:
Село почорніло,
Боже небо голубеє
І те помарніло.
Поглянув я на ягнята —
Не мої ягнята!
Обернувся я на хати —
Нема в мене хати!

Не дав мені Бог нічого!..
І хлинули сльози,
Тяжкі сльози!.. А дівчина
При самій дорозі
Недалеко коло мене
Плоскінь вибирала,
Та й почула, що я плачу.
Прийшла, привітала,
Утирала мої сльози
І поцілувала...
Неначе сонце засіяло,
Неначе все на світі стало
Моє... лани, гаї, сади!..
І ми, жартуючи, погнали
Чужі ягнята до води.

Бридня!.. А й досі, як згадаю,
То серце плаче та болить,
Чому Господь не дав дожить
Малого віку у тім раю.
Умер би, орючи на ниві,
Нічого б на світі не знав.
Не був би в світі юродивим.
Людей і [Бога] не прокляв!
[Друга половина 1847, Орська кріпость]