Thứ Năm, 25 tháng 10, 2018

Thơ T. Shevchenko


62=VÀ THUNG LŨNG RỘNG

Và thung lũng rộng
Và cao nấm mồ
Và buổi chiều hoạ mi thanh vắng
Và những gì đã nói, đã mơ
Anh sẽ không quên bao giờ.

Chỉ một điều không kết tóc xe tơ
Mà chia tay như chưa gặp bao giờ
Nhưng mà trong khi đó
Những tháng năm tuổi trẻ
Đã trôi đi một cách mơ hồ.

Anh và em già đi trông thấy
Em - goá bụa, còn anh - cảnh tù đày
Không phải sống mà chỉ sống qua ngày
Và hai ta nhớ lại
Những ngày tháng đã vụt bay.
[1848]

62= І широкую долину

І широкую долину,
І високую могилу,
І вечернюю годину,
І що снилось-говорилось,
Не забуду я.

Та що з того? Не побрались,
Розійшлися, мов не знались.
А тим часом дорогії
Літа тії молодії
Марне пронеслись.

Помарніли ми обоє —
Я в неволі, ти вдовою,
Не живем, а тілько ходим
Та згадуєм тії годи,
Як жили колись.
[Друга половина 1848, Косарал]


63=BÊN VŨNG NƯỚC TRONG VƯỜN

Bên vũng nước trong vườn
Dừa cạn không còn mọc
Và thiếu nữ thanh tân
Không còn đi gánh nước.

Quanh bờ giậu trong vườn
Cây hoa bia khô héo
Bước từ mái nhà tranh
Cô không còn đi dạo.

Bên vũng nước trong vườn
Liễu nghiêng mình cúi xuống
Còn cô gái mắt đen
Cô đơn và buồn chán.

Cô khóc, cô đau đớn
Như con cá giãy lên
Và có tiếng cười vang
Từ bên nhà hàng xóm.
[1848]

63= На вгороді коло броду

На вгороді коло броду
Барвінок не сходить.
Чомусь дівчина до броду
По воду не ходить.

На вгороді коло тину
Сохне на тичині
Хміль зелений, не виходить
Дівчина з хатини.

На вгороді коло броду
Верба похилилась.
Зажурилась чорнобрива,
Тяжко зажурилась.

Плаче, плаче та ридає,
Як рибонька б'ється...
А над нею, молодою,
Поганець сміється.
[Друга половина 1848, Косарал]
  

64=TÔI BUỒN MỘT MÌNH

Tôi buồn một mình trong cảnh tù đày
Không có ai đ đem lòng thổ lộ
Tôi đi tìm, mà cũng không biết nữa
đâu có người trò chuyện với tôi.

Tôi đi tìm khắp nơi, tôi tìm Chúa
Nhưng mà tôi có Chúa thế này sao
Cho tôi biết bao ngày tháng khổ đau
Bao cay đắng và còn hơn thế nữa.

Mùa hè của tôi âm u, không rực lửa
Mùa hè thiêng liêng thần thánh của tôi
Cuộc đời tôi cay đắng, lỡ làng trôi
Chẳng còn lại một chút gì đáng nhớ.

Mà tâm hồn tôi rất cần giải trí
Bởi thế, hồn tôi mong muốn, yêu cầu
Một lời êm ái nhưng chẳng thấy đâu
Như tuyết trắng trên đồng tha lê lết
Một cái xác hãy còn chưa chết hết.
[1848]

64= В неволі, в самоті немає

В неволі, в самоті немає,
Нема з ким серце поєднать.
Та сам собі оце шукаю
Когось-то, з ним щоб розмовлять.

Шукаю Бога, а нахожу
Таке, що цур йому й казать.
От що зробили з мене годи
Та безталання; та ще й те,

Що літечко моє святе
Минуло хмарно, що немає
Ніже єдиного случаю,
Щоб доладу було згадать.

А душу треба розважать,
Бо їй так хочеться, так просить
Хоч слова тихого; не чуть,
І мов у полі сніг заносить
Неохолонувший ще труп.
[Друга  половина  1848, Косарал]


65=BỐ EM ĐÃ MẤT RỒI

Bố em đã mất rồi
Mẹ cũng không còn nữa
Chẳng ai khuyên, giúp đ
Chỉ mình em trên đời.

Đau khổ biết giấu đâu
Biết tìm đâu may mắn?
Em sẽ đi làm mướn
Chẳng biết sẽ thế nào?

Em sẽ đi vô rừng
Sẽ trồng cây rau húng
Nếu may mắn thì không
Bỏ ngôi nhà thấp vắng.

Nếu may mắn đến nhà
Em nhà nội trợ
Còn không, sẽ đi ra
Tìm may trong thiên hạ”.

Vạt rau húng trong rừng
Lớn lên và tươi tốt
Còn cô gái đi ra
Xấu đi và còi cọc.
[1848]

65= Ой умер старий батько

«Ой умер старий батько
І старенькая мати,
Та нема кому щирої
Тії радоньки дати.

Що мені на світі,
Сироті, робити?
Чи йти в люде жити,
Чи дома журитись?

Ой піду я в гай зелений,
Посаджу я руту.
Якщо зійде моя рута,
Остануся тута,

Прийде милий в мою хату
Хазяїнувати.
А як же ні, то я піду
Доленьку шукати».

Посходила тая рута,
В гаї зеленіє.
А дівчина-сиротина
У наймах марніє.
[Друга половина 1848, Косарал]




Thứ Tư, 24 tháng 10, 2018

Thơ Taras Shevchenko


59=MÀN SƯƠNG

Màn sương bay trên thung lũng mênh mông
Em đang sống với mẹ cha vui vẻ
Nhưng quả thật đời sẽ hạnh phúc hơn
Về phía sau đồi làm người vợ trẻ.

Em ra đi khắp xóm, đi khắp vùng
Vào rừng tối tìm cho mình người bạn:
Người đâu, hỡi người em yêu thương
Người đâu, con đại bàng dũng mãnh?”

Cứ đ mặc bố mẹ sẽ đi tìm
Anh đâu hỡi người em yêu dấu
Trang phục ngày cưới của hai chúng mình
Sẽ có màn đêm bao la che phủ.

Cô gái lấy chồng – và cô thất vọng
Thà rằng ngày ấy cô chẳng yêu ai
Thà rằng sống mà tình không biết đến
Cũng còn hơn một cuộc sống như vầy.
[1848]

59= Туман, туман долиною

Туман, туман долиною,
Добре жити з родиною.
А ще лучше за горою
З дружиною молодою.

Ой піду я темним гаєм,
Дружиноньки пошукаю.
Де ти? Де ти, озовися!
Прийди, серце, пригорнися.

Нумо, серце, лицятися
Та поїдем вінчатися,
Щоб не знали батько й мати,
Де ми будем ночувати.

Одружилась, заховалась,
Бодай була не кохалась.
Легше було б самій жити,
Як з тобою в світі битись.
[Друга  половина  1848, Косарал]


60=HÔM QUA

Hôm qua em đi vào rừng sồi
Hái quả
Em gặp anh chàng xay lúa
Và em đã yêu người.
Chàng làm việc không nghỉ ngơi
Và hôn em khi chàng ngoảnh lại
Ôi, nụ hôn tuyệt vời.

Hôm qua em đi vào rừng
Hái nấm
Gặp một anh chàng trẻ lắm
Là thợ làm yên cương.
Chàng làm việc không ngừng
Và chàng ôm em âu yếm
Thật là thương.

Hôm qua em đi vào rừng
Lấy củi
Em gặp chàng thợ cối
Cặp lông mày đen.
Chàng mê mải đóng thùng
Chàng ôm em vào ngực
Người có cặp lông mày đen.

Mẹ hỏi cô con gái của mình
Cô con gái trẻ:
Ai sẽ là chàng rể
Mẹ muốn biết đó con?”
Chủ nhật này mẹ sẽ gọi tên
Cả ba chàng rể
Cả ba người mẹ sẽ gọi tên.
[1848]


60= У перетику ходила

У перетику ходила
По оріхи,
Мірошника полюбила
Для потіхи.
Мельник меле, шеретує,
Обернеться, поцілує
Для потіхи.

У перетику ходила
По опеньки,
Лимаренка полюбила,
Молоденька.
Лимар кичку зашиває,
Мене горне, обнімає,
Молоденьку.

У перетику ходила
Я по дрова
Та бондаря полюбила,
Чорноброва.
Бондар відра набиває,
Мене горне, пригортає,
Чорноброву.

Коли хочеш добре знати,
Моя мати,
Кого будеш попереду
Зятем звати,—
Усіх, усіх, моя мамо,
У неділеньку зятями
Будеш звати.
[Друга половина 1848, Косарал]


61=DƯỜNG NHƯ

Dường như ngọn gió trên đồng

Làm những cây dương cúi xuống

Dường như cô gái dễ thương
Đem số phận mình trách mắng:
Có lẽ ta đem mi
Dìm vào biển cả
Bởi vì tại sao mi
Không cho ta yêu ai cả!
Như bao cô gái được hôn
Được ôm ấp, ve vuốt
Có điều gì với họ không
Ta đây chẳng biết.
Đến muôn đời không biết được. Mẹ ơi
Thật khủng khiếp khi sống trên đời
Mà tình yêu trong đời
Không bao giờ gặp cả”.
[1848]

61= Не тополю високую

Не тополю високую
Вітер нагинає,
Дівчинонька одинока
Долю зневажає:
«Бодай тобі, доле,
У морі втопитись,
Що не даєш мені й досі
Ні з ким полюбитись.
Як дівчата цілуються,
Як їх обнімають
І що тойді їм діється —
Я й досі не знаю.
І не знатиму. Ой мамо,
Страшно дівувати,
Увесь вік свій дівувати,
Ні з ким не кохатись».
[Друга половина 1848, Косарал]




Cô gái Katerina


57=KATERINA

Cô gái tên Katerina
Có ngôi nhà sàn gỗ
Một lần, có ba người khách ghé
Họ đến từ thành phố Zaparoze.

Một người có tên: Semen Bosy
Người kia tên: Ivan Goly
Người thứ ba - Ivan Yaroshenko.
“Chúng tôi đi vòng quanh Ba Lan đấy
Và chúng tôi đi khắp Ukraina
Nhưng không đâu nhìn thấy
Cô gái nào đẹp hơn Katerina!”

Một người thốt lên rằng
“Giá mà tôi giàu có
Thì tôi đem hết bạc vàng
Tặng cho Katerina đó
Chỉ mong sao có nàng”.
Người thứ hai thì thầm:
“Ơi những người anh em
Giá mà tôi khỏe như lực sĩ
Thì tôi trao hết cho nàng
Chỉ mong được có em”.
Còn người thứ ba thì nói:
Vì Katerina
Tôi sẽ làm tất cả
Không có việc gì khó
Với tôi trên đời này”.

Katerina suy nghĩ một hồi
Rồi trả lời ba người khách:
“Em có người anh trai
Đang chịu cảnh tù đày
Ở Crưm, hay đâu đấy
Ai cứu được anh ấy
Thì em đây sẽ của người!”

Thế là ba chàng trai
Cùng nhau thắng yên ngựa
Rồi họ lên đường
Để đưa về kẻ tha hương -
Người anh trai của Katerina yêu mến.

Thế rồi một người chết đuối
Ở vùng cửa sông
Người thứ hai chết vì đâm vào cọc
Ở vùng Ca-dơ-lốp
Chỉ còn người thứ ba
Ivan Yaroshenko
Đã từ nhà tù
Ở vùng Ba-tri-sa-rai
Cứu được người anh trai
Của Katerina yêu dấu!

Một buổi sáng cánh cửa kêu cót két
Có ai đấy bước vào nhà:
“Hãy dậy mau Katerina
Để gặp người anh trai yêu quí!”
Katerina như người trong mộng mị
Và cô kêu lên:
“Em đã nói không thật một điều
Đây không phải anh trai, mà người yêu!”
“Em đã lừa dối các anh...”
Rồi cô ngã lăn đùng xuống đất.
“Nào người anh em ta đi khỏi nơi này
Đi khỏi ngôi nhà nguyền rủa!”
Rồi họ đuổi theo ngọn gió
Như cánh chim bay.

Katerina tươi trẻ
Người ta đã chôn cô trên đồng
Còn những người Zaparoze trên thảo nguyên
Đã trở thành anh em kết nghĩa.
[1848]

57= Катерина

У тієї Катерини
Хата на помості
Із славного Запорожжя
Наїхали гості.

Один Семен Босий,
Другий Іван Голий,
Третій славний вдовиченко
Іван Ярошенко.
«З'їздили ми Польщу
І всю Україну,
А не бачили такої,
Як се Катерина».

Один каже: «Брате,
Якби я багатий,
То оддав би все золото
Оцій Катерині
За одну годину».
Другий каже: «Друже,
Якби я був дужий,
То оддав би я всю силу
За одну годину
Оцій Катерині».
Третій каже: «Діти,
Нема того в світі,
Чого б мені не зробити
Для цієї Катерини
За одну годину».

Катерина задумалась
І третьому каже:
«Єсть у мене брат єдиний
У неволі вражій!
У Криму десь пропадає;
Хто його достане,
То той мені, запорожці,
Дружиною стане».

Разом повставали,
Коней посідлали,
Поїхали визволяти
Катриного брата.

Один утопився
У Дніпровім гирлі,
Другого в Козлові
На кіл посадили.
Третій, Іван Ярошенко,
Славний вдовиченко,
З лютої неволі,
Із Бахчисараю,
Брата визволяє.

Заскрипіли рано двері
У великій хаті.
«Вставай, вставай, Катерино,
Брата зустрічати».
Катерина подивилась
Та й заголосила:
«Це не брат мій, це мій милий,
Я тебе дурила...»
«Одурила!..» — І Катрина
Додолу скотилась
Головонька... «Ходім, брате,
З поганої хати».
Поїхали запорожці
Вітер доганяти.

Катерину чорнобриву
В полі поховали,
А славнії запорожці
В степу побратались.
[Друга полонина 1848, Косарал]
  

58=MẸ RU CON

À ơi, mẹ ru con
Ngày cũng như đêm
Mai này con khôn lớn
Con ra đi khắp Ukraina
Con sẽ trách mẹ trách cha
Con nguyền rủa mẹ
Và cha – con không nhớ
Mẹ có lỗi con à
Mẹ mất rồi, con đừng đi ra thiên hạ
Mà con hãy đi vào rừng
Rừng không yêu cầu, không tra hỏi
Con hãy dạo chơi ở đó nghe con!
Và nếu con nhìn thấy cây kim ngân
Thì con hãy dừng lại
Mẹ từng yêu cây kim ngân này đấy
Con hãy cúi chào kim ngân
Còn khi con quay trở về làng
Con đừng lo lắng nhé
Và khi bế đứa con nhìn thấy mẹ
Thì con hãy quay lưng.
[1848]

58= Ой люлі, люлі, моя дитино

Ой люлі, люлі, моя дитино,
Вдень і вночі.
Підеш, мій сину, по Україні,
Нас кленучи.
Сину мій, сину, не клени тата,
Не пом’яни.
Мене, прокляту, я твоя мати,
Мене клени.
Мене не стане, не йди меж люди,
Іди ти в гай,
Гай не спитає й бачить не буде,
Там і гуляй.
Найдеш у гаї тую калину,
То й пригорнись,
Бо я любила, моя дитино,
Її колись.
Як підеш в села, у тії хати,
То не журись.
А як побачиш з дітками матір,
То не дивись.
[Друга  половина  1848, Косарал]